Thứ Hai, 7 tháng 10, 2013

QUÊ HƯƠNG – CHỐN TÌM VỀ


Con đường ấy, lũy tre ấy, giếng nước ấy, gốc đa ấy, mái đình ấy vẫn không thể phai mờ trong tâm trí. Ký ức luôn nhắ...
c nhở ta không được quên và không thể nào quên được dù có đi đâu về đâu. Thế nhưng, dòng đời trôi qua, cùng với những bộn bề lo toan cuả cuộc sống, những nhọc nhằn mưu sinh, những hơn thua được mất của cuộc đời, những mưu toan lợi danh làm cho ta quên đi nhiều thứ và bận tâm nhiều thứ và rồi một lúc nào đó ta chợt nhận ra, tuổi thanh xuân, ta bỏ quê hương ra đi để kiểm tìm những thứ mà giờ đây ta đầu đã hai, ba thứ tóc ta có thể chấp nhận đánh đổi những thứ đó để tìm về quê hương.

- Quê Hương là gì, thật khó định nghĩa một cách chính xác và đầy đủ nhưng ở đó chắc chắn có trái ngọt vừa chín trong vườn, hàng chuối xanh rợp bóng mát hiên sau, con ve hát hoài trong lùm nhãn đơm bông, và bánh nậm thơm trong nồi hấp, con cá bống kho khô đậm đà ý mẹ trong buổi cơm chiều, tiếng chuông ngân vang êm ã, giọng hò à ơi - Tiếng hò ân tình kéo dài từ đầu hôm cho đến lúc tàn canh.

- Quê Hương là gì, rất khó dùng một từ hay nhiều từ để cắt nghĩa nhưng ở đó có đồng ruộng xanh bát ngàn, cò bay thẳng cánh, xa xa có chú bé ngồi vắt vẻo trên lưng trâu thổi sáo véo von, có khóm tre xanh mát rượi đầu làng, có là chùm khế ngọt trong vườn, có vành nón lá nghiêng che của mẹ.

- Quê Hương, nơi của cội nguồn tổ tiên, nơi ông bà, cha mẹ hay ta được sinh ra, gắn liền với thời thơ ấu đẹp đẽ những cũng có thể là ký ức đau buồn mà ta chỉ muốn quên đi, nhưng dù sao thì quê hương vẫn mãi là quê hương, tốt hay đẹp, buồn hay vui, đều gắn liền trong tâm trí và đâu dễ phai nhạt trong ta.

- Quê Hương đơn thuần trong tâm trí người đi xa là: “canh rau muống, cà dầm tương”. Có ai đó “dãi nắng, dầm sương”, có ai đó "tát nước bên đường hôm nao",..

- Quê hương trong tâm khảm của những người con viễn xứ bao giờ cũng đầy ắp những tự hào, những hụt hẫng, những niềm vui, nỗi buồn lẫn lộn - nó có thể nằm trong vô thức thường nhật, nhưng nó trỗi dậy bất ngờ khi có va chạm mặt mũi giữa người và ta... Nó có thể cho người ta niềm tự hào hay tủi nhục...

- Quê hương nhiều khi đơn giản là cái nơi mà: Người đi xa, ý thức về tổ quốc lắm khi lại còn nhiều hơn, gần hơn người đang ở trong quê hương. Chỉ thế thôi.

- Quê hương trong tâm khảm người xa xứ: là Ước mơ cho đất nước no ấm thanh bình, cho chị bán hàng rong thôi nhọc nhằn, cho em bé đến trường học hành đầy đủ, ước mơ mẹ già có người thương, ước mơ các cô gái có được mộng lành... Những điều xem ra như tầm thường, nhưng phải cần được nhắc lại để đừng quên, để cố gắng thực hiện. Cho hạnh phúc của mỗi người trên quê hương, một quê hương toàn vẹn trong hoà bình, vắng bóng ngoại xâm , kẻ thù đang dã tâm xâm lần từng tấc đất có máu thịt của cha ông tổ tiên để lại.

- Quê hương, tuỳ chọn của mỗi người không nhất thiết là nơi chôn nhau cắt rốn, cũng chưa hẳn là nơi mà ta sống lâu dài nhất mà nó là nơi chứa và gắn bó nhiều kỷ niệm từ bé và nó in sâu trong tâm trí mỗi người là nơi mà khi ở đó lâu mình không cảm thấy nhớ nó nhưng đi xa thì rất muốn về mặc dù về lâu thì chán rồi muốn đi tiếp. Và đi tiếp rồi lại nhớ nhung da diết... Đối với những nông dân sớm rời xa đồng ruộng mong tìm cuộc sống ấm êm hơn nơi đất khách quê người, hoặc những chàng trai ra đi theo tiếng gọi của Tổ quốc từ thuở vị thành niên, thời gian sống ở quê hương đối với họ đôi khi gói gọn trong những tháng ngày náo nức tuổi ấu thơ. Nhưng bất luận với ai, quê hương luôn luôn hiện hữu, và càng đau đáu hơn trong lòng người xa xứ.

- Quê hương là bỗng giật mình, chạnh lòng xót xa khi vô tình bắt gặp ai đó khẽ câu hát, điệu hò khi chiều tà cũng đủ làm ta buồn.

- Quê Hương là thứ vô hình nào đó, khi trai trẻ người ta bất chấp vứt bỏ tất cả để ra đi; song khi con người ta chín chắn và luống tuổi, sau những được mất của cuộc đời, tranh đua lợi danh, tiền tài, quyền lực,... họ có thể chấp nhận đánh đổi tất cả chỉ 1 lần được về với quê hương. Quê hương là gì mà khi nghĩ về nó làm người ta khóc, và nước mắt lăn dài….

- “Quê hương thường xuyên níu kéo người tha hương. Dường như có ai đó từng ví tình cảm quê hương từa tựa sợi dây thun vô cùng bền vững. Khi bạn ở gần, sợi thun chùng lại, bạn không thường xuyên cảm thấy ràng buộc mà sợi dây vô hình vẫn giữ chặt bạn. Bạn càng đi xa, bạn mỗi năm thêm một tuổi, sợi dây vô hình thuận với không gian và thời gian, lại càng níu kéo. Bạn càng đi xa, càng lớn tuổi càng cảm thấy sức mạnh của sợi-dây-quê-nhà xiết chặt con tim”
Theo Violet.vn